ngày chia ly không còn gì trong tay
Chia tay rồi anh có nhớ em không Tình yêu có còn trong lòng một chút Em vẫn tin tình anh là chân thật Dành cho em một hạnh phúc đã từng. Chia tay rồi anh muốn nói gì không Có muốn nhắc chuyện ngày nào hai đứa Có muốn hỏi em sao quên lời hứa Yêu đến trăm năm yêu đến bạc đầu
Anh Không Còn Gì Cho Em Tác giả: Lý Hải. Ca sĩ: Lý Hải. Nếu em đã quay bước bỏ đi thật xa thì chớ nên quay về. Bao yêu thương anh đã trao em rồi sao em đành lãng quên. Anh giờ không còn chi để trao về em như ngày xưa ấy. Chỉ còn lại trong trái tim hui quạnh. Một mảnh đời vỡ.
Hãy cùng tìm hiểu xem nên viết những nội dung nào trong cuốn sổ tay đẹp nhé! Sổ ghi chép - vật dụng không thể thiếu trong cuộc sống. Có thể nói, những cuốn sổ ghi chép giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhiều người. Chính vì thế
Trong nhiều lần phỏng vấn, Jennifer cho biết, cô vẫn trân trọng tình bạn với Brad Pitt sau khi hai người ly dị. Và 10 năm sau ngày chia tay, Brad Pitt đã dệt nên một chuyện tình vàng tại Hollywood khi sát cánh bên Angelina Jolie và Jennifer cuối cùng cũng đã tìm được người đàn ông
30+ gợi ý quà tặng khi chia tay đồng nghiệp ý nghĩa. ⋯ Quà tặng chia tay đồng nghiệp nữ ⋯ . 1. Đồng hồ nữ - Món quà tặng chia tay đồng nghiệp được lựa chọn nhiều nhất. 2. Ảnh kỷ niệm. 3. Áo đôi - Quà tặng chia tay đồng nghiệp nữ vô cùng ý nghĩa. 4. Một bữa liên
Reicher Mann Sucht Frau Fürs Leben. Trong cuộc sống hàng ngày, đại đa số chúng ta rơi vào vòng xoáy của những lo toan, tính toán; của danh lợi, bạc tiền, cơm áo; của bon chen, ganh đua, đấu đá quyền lực; của tham vọng quyền lực, nổi tiếng; của tham ái, chiếm giữ , sở hữu… Và chúng ta tin rằng Tất cả những thứ này là mục tiêu, là đích đến, là ý nghĩa, giá trị của cuộc sống, của bản thân… Cho đến môt ngày, sự ra đi của những người thân yêu nhất sẽ khiến những niềm tin đó sụp đổ. Sự mất mát của những con người quan trọng, sự tan vỡ của những mối quan hệ gắn bó, sự chia ly với đầy ắp nỗi đau đớn vò xé tâm can sẽ khiến ta hiểu ra điều gì mới là thứ ta cần, mới mang lại giá trị thực sự cho hành trình của kiếp sống. Hôm nay chúng tôi đã kết nối với một nỗi đau chia ly như vậy. Người đi thì đã ra đi, mang theo một nửa trái ngọt của cuộc hôn nhân hạnh phúc như một lời ước hẹn. Người ở lại gìn giữ một nửa báu vật, yêu thương, nâng niu, che chở cùng với sự mất mát lớn lao, sự thiếu vắng không gì có thể bù đắp. TRA CỨU THẦN SỐ HỌC Xem Đường Đời, Sự Nghiệp, Tình Duyên, Vận Mệnh, Các Năm Cuộc Đời... Khoa học khám phá bản thân qua các con số - Pythagoras Pitago Từ khi dịch bệnh tới, những thông tin về sự rời đi của các linh hồn, những dòng tin về những người không vượt qua được đợt thanh lọc đối với tôi chỉ là những dòng tin tức, những con số mà tôi thấy hàng ngày. Lúc đó cảm xúc của tôi chỉ đơn giản là thấu hiểu về những sự ra đi đó, bởi cái chết đối với tôi không phải là điều gì đáng sợ. Nhưng hôm nay, tiếp xúc với chứng nhân của những nỗi đau đớn của những người ở lại, tôi thực sự chạm tới và cảm nhận sự mất mát đó khủng khiếp tới mức nào. Mới nhận thức sâu sắc rằng cần phải biết trân quý cuộc sống, trân quý những khoảnh khắc của sự sống mà chúng ta đã được Tạo hóa ban tặng như thế nào. Em đang sống ở Quận Nhất, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc viên mãn, sung túc đủ đầy. Người vợ yêu dấu của em đang mang thai đôi, một trai một gái thì mắc Covid. Mặc dù em đã sử dụng tất cả các biện pháp để bảo vệ vợ con, làm tất cả bằng hết khả năng, sức lực của mình nhưng vẫn không thể giữ vợ và con trai em ở lại. Hai linh hồn đó đã rời đi mà không một lời tiễn biệt, không có lần gặp gỡ cuối cùng, không người thân bên cạnh. Em nén nỗi đau để ấp iu sinh linh bé nhỏ mới 26 tuần tuổi, trao cho con hơi ấm của tình cha, của sự bao bọc, chở che, giúp bé vượt qua những tháng ngày gian nan đó. Rồi con em cũng ổn, cha con trở về ngôi nhà mà từ đây đã vắng bóng người vợ yêu dấu ngày đêm quấn quýt kề cận sớm hôm, cùng với cậu con trai ra đi khi chưa từng gặp mặt cha. Khi mọi việc đã dần ổn định, em mới có thời gian nhận ra sự thiếu vắng, mất mát khủng khiếp của mình. Cộng với việc phải chăm sóc con cái một mình, bé con vì sinh thiếu tháng nên không đủ sức khỏe, thường xuyên đau yếu khiến em rơi vào trầm cảm tới mất phương hướng, không lối thoát. Mặc dù đã nỗ lực rất nhiều, đọc sách báo, tìm hiểu những kiến thức về Linh hồn, về các bài học, về luân hồi…Cố gắng mạnh mẽ, kiên cường, tự động viên mình để thoát khỏi tình trạng đó nhưng em vẫn không thể tự mình vượt qua chuỗi ngày đau đớn đó. Nhiều lần em đã có ý định chạy trốn, từ bỏ tất cả để tới găp người vợ yêu quý của mình. Mỗi lần suy sụp tới mất kiểm soát đó, em đều nhận được những thông điệp, những dấu hiệu của sự động viên, cổ vũ tới theo nhiều cách từ người vợ của mình. Những điều đó như một chiếc neo giúp em bớt chơi vơi, giúp em chợt tỉnh lại, ý thức về trách nhiệm của mình với cuộc sống, với con cái. Nhưng đợt sóng dữ này vừa qua thì đợt sóng sau lại ập tới khiến em cảm thấy mọi thứ sụp đổ, không còn gắng gượng nổi. Em tìm thấy facebook của tôi như một sự dẫn dắt từ cõi tâm linh và nhắn những dòng tin đầy đau đớn để kiếm tìm sự chia sẻ, giúp đỡ từ tôi. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được năng lượng của sự tuyệt vọng, của nỗi đau đến từ sự mất mát lớn lao không gì bù đắp đó. Chúng tôi đã cùng với em, kết nối với linh hồn của người phụ nữ đó cùng với bé con, giúp em nhận được những thông điệp từ các linh hồn hướng dẫn và vợ con. Giúp em hiểu ra những điều em cần học,cần hoàn thành, cần thay đổi để vượt qua nỗi đau này, thay vợ nuôi nấng, dạy dỗ, chăm sóc các con - kết tinh từ tình yêu thương, là món quà mà người vợ yêu dấu của em để lại. Hành trình chữa lành của em và những người ở lại sau khi cơn bão Covid dữ dội quét qua còn rất gian nan và sẽ mất một thời gian dài để có thể được chữa lành, vơi bớt đớn đau của sự mất mát, của nỗi đau chia ly. Nhưng hãy vững tin ở những điều đẹp đẽ đang chờ ở phía trước, tin ở những sẻ chia từ hơi ấm của những vòng tay, tin ở sự đồng cảm, thấu hiểu và giúp đỡ tới từ những người xung quanh và cả những người xa lạ. Thay những người đã ra đi hoàn thành những hạnh nguyện, lan tỏa tới những người còn ở lại về những giá trị tốt đẹp, trân quý sự sống, trân quý những gì ta đang có. Chúng ta - những người đã được chọn hoặc đã lựa chọn ở lại đây một khoảng thời gian dài hơn họ - thông qua những trải nghiệm này, hãy thức tỉnh, giác ngộ, nhận biết những điều đẹp đẽ, những việc cần phải làm, những mục tiêu, mong muốn thực sự, những gì là chân giá trị. Nhìn nhận, soi chiếu lại những năm tháng đã qua của mình và hoạch định một hành trình chuyển đổi tâm thức, buông bỏ những oán giận, ganh ghét, nuôi dưỡng những cảm xúc tốt đẹp, những bình an, yêu thương, tha thứ… Để một mai, nếu tới phiên chúng ta phải ra đi thì sẽ không còn gì hối tiếc, người ở lại không quá đớn đau vì những kế hoạch dang dở, gia tài để lại là những ước nguyện mà ta đã hoàn thành. Chúng ta cũng sẽ tự hào rằng mình đã có những năm tháng ý nghĩa, đã cống hiến tất cả những gì ta có thể bằng tất cả khả năng của mình từ những điều nhỏ nhặt nhất, không nhất thiết phải là những thứ to tát, lớn lao. Đến thời điểm đó, ta cũng sẽ nhận ra rằng Tiền bạc, danh lợi, quyền lực, vinh quang… đều không mang theo được. Tài sản duy nhất mà chúng ta có khi bước qua ranh giới của Sự sống và Cái chết chỉ là TÌNH YÊU THƯƠNG. Chỉ có tình yêu thương sẽ mãi mãi theo chúng ta trong suốt hành trình vĩnh cửu của linh hồn và là đích đến của mọi sinh linh, cho vạn vật trong hành trình tiến hóa vĩ đại của Nhân loại và Vũ trụ. Tôi là Từ Tuệ. Tôi tới đây để trao đi Yêu thương. Cám ơn sự hỗ trợ, động viên để duy trì và phát triển website. Mọi đóng góp xin gửi vềNgười nhận Hoàng Nhật MinhSố tài khoản 103873878411Ngân hàng VietinBank
Hà NộiBà Âu khoác tay nải bước ra cửa phòng bệnh. Anh con trai 30 tuổi vùng vằng chạy sau, kéo vạt áo khóc "Ứ, mẹ ở lại với con". Tối 28/3, ngoài sân Bệnh viện Bạch Mai, tiếng bước chân rầm rập lẫn vào tiếng loa cầm tay yêu cầu người nhà bệnh nhân nhanh chóng lên xe đi cách ly tập trung. Bà Âu nén nước mắt, cầm tay con, dặn "Thụ ở lại ngoan, nghe lời bác sĩ nhớ chưa. Mẹ đi về rồi mẹ mua quà cho". Cậu trai 30 tuổi gật đầu, đáp lại mẹ bằng nụ cười ngờ nghệch, nhảy chân sáo về đoàn người túa ra từ khắp các tòa nhà trong khuôn viên bệnh viện, tay xách nách mang, bước lên những chiếc ôtô đã đánh số. Người nhà lên xe, bệnh nhân ở lại, nhớn nhác chạy theo, vẫy tay mếu máo. Hàng trăm người mặc bảo hộ kín toàn thân đi lại khắp lối. Sân bệnh viện ướt sũng, quánh mùi Chloramine B. Bà Âu nhìn qua ô cửa kính, cả một đoạn đường Giải Phóng quanh bệnh viện kín ôtô ra vào. Người nhà bệnh nhân lên xe đi cách ly, tối 28/3. Ảnh Giang Huy. Mỗi năm, Bạch Mai đón khoảng 2 triệu lượt bệnh nhân. Trung bình mỗi ngày, bệnh viện thăm khám, điều trị khoảng lượt bệnh nhân, và chừng đó người thân đi cùng. Ngày 28/3, bệnh viện Bạch Mai bị phong toả khi xuất hiện 11 ca dương tính nCoV, trở thành ổ dịch lớn nhất nước. Hơn bệnh nhân đã được bệnh viện chuyển về nhiều tỉnh, thành trước ngày phong toả. Gần người ở lại phía sau lớp barie cách ly, có y bác sĩ, bệnh nhân và cả người nhà; trong đó 783 bệnh nhân điều trị kết hợp cách ly trong viện, 124 người bệnh nặng, 31 người tiên lượng tử vong. Trong số lên xe đi cách ly tập trung hôm ấy, nhiều người không biết còn được gặp lại người thân sau thời gian cách ly hay không. Họ trở thành nhân chứng cho biến cố chưa từng có trong lịch sử Bạch Mai Cơ sở y tế tuyến cuối lớn nhất nước trở thành ổ dịch. Bà Nguyễn Thị Âu, 60 tuổi, người xã Hòa Bình, huyện Thường Tín nằm trong số 630 người nhà đi cách ly tập trung ở Ký túc xá Đại học FPT, 40 km về hướng Tây Hà Nội. Mười bốn ngày xa con, bà Âu không lo gì hơn thằng bé lên cơn, không tự ăn uống tắm rửa được, rồi lại làm khổ các bác út Thụ từ bé đến năm 20 tuổi trong trí nhớ bà Âu, luôn là đứa khỏe mạnh, ngoan ngoãn, thích phụ mẹ việc nhà, việc đồng, thích trồng hoa, sửa quạt. Đi nghĩa vụ quân sự về được gần tháng, Thụ kêu đau đầu, cứ khóc khóc, cười cười như ma cả ngày, lúc đánh bố quát mẹ, lúc lại đi quanh làng lẩm bẩm một mình, cứ bình thường được đôi ngày lại quay ra ngờ chồng bà Âu tưởng con bị người âm quấy quả, đưa đi cúng vái khắp đền chùa, làng trong xã ngoài, không đỡ. Ông nghi con hư hỏng, đem đi xét nghiệm ma túy, HIV đều âm tính. Bệnh viện kết luận, Thụ bị tâm thần phân năm qua, bà Âu không nhớ đã bao lần đưa con đi, tiêu bao nhiêu tiền vào các trung tâm trị liệu, bệnh viện tâm thần. Năm sào ruộng của bà, với tiền công từ cái công nông chở rác thuê cho người trong thôn không xuể tiền đi viện. Ba anh chị lớn có gia đình riêng, đều là dân lao động chân tay. Cậu trai 30, cao lớn, từng là hy vọng chỗ dựa tuổi già của vợ chồng bà, nay bà lại phải đưa lưng còng ra cho con tựa. Lúc con lên cơn, bà Âu cầm tay con kéo về nhà, bị Thụ đánh thùm thụp. Bà Nguyễn Thị Âu khấp khởi nghĩ đến lúc gặp lại con đang chữa bệnh trong Khoa tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai. Ảnh Ngọc Thành. Thụ có vài tháng tỉnh táo trong năm. Trách mình làm khổ bố mẹ, anh một mực xin mẹ vài triệu tiền vốn, thuê nhà trọ, đi buôn vải vụn, giẻ lau quanh bến xe Nước Ngầm. "Bao giờ con mệt con lại về", Thụ nói rồi rong xe đi. Đêm cuối tháng Chạp năm ngoái, ông bà Âu nhận được điện thoại của công an phường Thịnh Liệt báo lên nhận con. Thụ lên cơn, đi bộ lang thang khắp nơi cả tuần, suýt bị xe tông. Ông bà già lại quệt nước mắt đưa Thụ về gia đình đưa Thụ đến khoa Thần kinh của bệnh viên Bạch Mai. Hy vọng cuối cùng được người mẹ gói vào cùng 13 triệu đồng giắt lưng. "Hà Nội cái gì cũng đắt", bà Âu nhẩm tính, ngày ngồi không cũng mất tiền trăm, tiền triệu thuốc thang, viện phí. Ngày ba suất cơm đồng, bà chỉ mua cho Thụ, còn mình ăn ngô, khoai cho qua khoa Thần kinh này, với nhiều người nhà như bà Âu, không chỉ có việc lo thuốc thang, cơm nước tắm giặt. Họ phải chạy theo sau người bệnh cả ngày, trông coi để người bệnh không đi linh tinh, không trêu người khác, không phá đồ. Bà ngại nhất lúc Thụ chìa tay xin tiền người lạ, lúc nhổ cây trong viện, lấy tay cào bới đất. Nhưng tỉnh táo là Thụ bóp tay chân cho mẹ, rồi cầm chổi quét dọn giúp lao Mai bị phong toả, bà Âu phải xa con. Ở quê, các anh chị lớn hôm đưa Thụ nhập viện cũng phải tự cách ly tại nhà. Ba đêm đầu tiên, bà không thể chợp mắt. Bà không lo con đói, vì cơm nước có nhà nước lo. Mười năm đi đằng sau con, bà biết, rồi các bác sĩ sẽ nhọc với bên cạnh là một bà mẹ khác. Hai con trai họ nằm phòng cùng phòng bệnh, giờ hai bà mẹ lại cùng phòng cách ly. Mọi thông tin dịch bệnh và tình hình Bạch Mai, bà Âu ngóng cả vào cái điện thoại của người còn lại. Lần đầu bà "hàng xóm" gọi điện video về cho cô y tá ở Bạch Mai, Thụ chạy vội đến "Bác cho cháu nhìn mẹ cháu với". Bà Âu chỉ khóc, không dặn dò được con cái gì, thấy nó tỉnh táo, khỏe mạnh nên mừng. "Mẹ sắp về với con chưa? Mua quà chưa?" - mẹ con hỏi thăm nhau được ba lần như thế, lần nào Thụ cũng kêu nhớ mẹ, đòi về. Bà Âu bồn chồn sắp xếp đồ đạc vào ngày cuối cùng trong khu cách ly. Ảnh Ngọc Thành. Mười bốn ngày ở khu cách ly, ít người có giấc ngủ không thấp thỏm. Ông Ngô Dinh, 67 tuổi, như nhiều người nhà bệnh nhân xách túi đồ rời Bạch Mai mà đôi chân như bị níu lại, "ngày xưa ra trận cũng không đắn đo nhiều như thế". Vợ ông đang điều trị tại khoa hô hấp, phải thở tuần trước đó, ông Dinh cùng con trai và người họ hàng đưa bà lên xe cấp cứu 115 của Bệnh viện Việt Nam - CuBa Đồng Hới, Quảng Bình chạy thẳng ra Hà Nội. Vợ ông nhập viện Bạch Mai trong tình trạng suy hô hấp, tràn dịch đa màng, viêm phổi. Ca cấp cứu diễn ra đến gần sáng. Hai tuần sau mổ, bà vẫn phải dùng máy người dân miền Trung từ Quảng Bình trở vào như gia đình ông Dinh, thường thăm khám và điều trị ở Huế. Nhưng lần này, ông nhất quyết chọn Bạch Mai. Đó là bệnh viện Trung ương tuyến cuối, là hy vọng cuối cùng, khi người vợ chung sống bốn mươi năm trong cơn nguy đêm thức trắng chăm vợ, ông Dinh thường đứng từ tầng 17, nhà Q nhìn về phía đối diện. Bên kia đường Giải Phóng là Đại học Bách khoa Hà Nội, nơi ông từng học ngành Động lực những năm 1970. Anh sinh viên tuổi đôi mươi ngày ấy, đứng trên khu giảng đường nhìn sang bên này thấy Bạch Mai nằm giữa mênh mông đồng là lần thứ hai trong đời, ông Dinh chứng kiến biến cố của Bạch Mai, sau trận bom B52 mùa đông năm 1972. Chiều 28/3, tiếng loa mời người nhà bệnh nhân tập trung vang lên khi ông đang ngồi xoa bóp chân tay cho vợ. Trong căn phòng chung của Khoa hô hấp, hơn 30 người nhà bệnh nhân đứng kín chỗ, nghe bác sĩ thông báo đi cách ly bắt buộc. Lẫn trong tiếng ồn ào bàn tán, có người đã khóc xin ở lại chăm người nhà. Ông Dinh nằm trong số đó. Vợ ông đang điều trị ở phòng Cấp cứu 1 - nơi dành cho bệnh nhân nặng nhất."Bà ấy rất yếu, cần người chăm. Tôi để lại gánh nặng cho bác sĩ cũng không đành", ông Dinh khẩn khoản. Người mặc blouse trắng lắc đầu. Bác sĩ để lại số điện thoại trực ban 24/24, dặn người nhà cứ gọi vào số ấy nếu cần nói chuyện với bệnh nhân, sẽ luôn có người nghe máy, rồi rời xong mấy bộ quần áo vào túi xách, ông Dinh kiểm tra lại ngăn tủ chứa đồ cá nhân, chỉ còn một hộp sữa bột nhỏ. Bệnh viện đã bị phong toả hoàn toàn, canteen đóng cửa. Ông lại đi tìm bác sĩ một lần nữa, với ý định gửi lại ít tiền, nhờ mua đồ khi vợ ông cần. Bác sĩ tiếp tục từ chối "Có gì bệnh viện sẽ lo". Ông Ngô Dinh, đi chăm vợ ốm, đã có những ngày sống trong sợ hãi khi nghe tin các ca dương tính liên quan đến Bệnh viện Bạch Mai liên tục tăng. Ảnh Ngọc Thành. Buổi trưa hôm sau, ông gọi cuộc điện thoại đầu tiên về Bạch Mai, qua số máy bác sĩ trực. Ông biết rõ đầu buổi sáng và cuối giờ chiều là lúc bác sĩ cực kỳ bận, chỉ có trưa là vãn việc. Ba phút sau, giọng vợ ông mếu máo, đứt quãng ở đầu dây bên kia "Hay về đi. Không chữa khỏi được đâu". Người đàn ông bên này sụt sịt, nhưng vẫn nói cứng "Bà đừng bi quan, còn nước còn tát. Chỉ ung thư mới không chữa được thôi". Trong tia hy vọng cuối cùng, ông vẫn chọn Bạch đầu tiên trong khu cách ly, ông Dinh khủng hoảng tinh thần khi các ca dương tính liên tục tăng. Ngày 29/3, Bạch Mai ghi nhận 16 ca nhiễm. Ngày 4/4, con số tăng lên 44, trong đó có 27 nhân viên Công ty Trường Sinh. Mỗi lần cái tên "Trường Sinh" được xướng trên báo chí là ông giật thót, bởi trong hai ngày 6-7/3, ông mua cơm ở canteen hai lần. Ông lo cho mình, và sợ cho vợ khi tuổi đã cao, nhiều bệnh buổi tối, ông nghe tiếng khóc vang động dưới tầng. Tiếng khóc của một người nhà bệnh nhân hay tin không kịp gặp người thân lần cuối. Tiếng khóc khiến ông ám ảnh đến mức hoảng hốt khi điện thoại đổ chuông báo cuộc gọi từ Bạch Mai. Tay run rẩy bấm nghe, ông chỉ cầu mong đừng có điều gì bất trắc. Đầu dây bên kia bác sĩ báo hết sữa, hỏi ông có muốn mua thêm cho bà, bác sĩ sẽ 12/4, Bạch Mai hết phong toả, cũng là ngày ông Dinh, bà Âu cùng hàng trăm người nhà bệnh nhân Bạch Mai được rời khu cách ly sau hai lần kiểm tra âm tính, theo dõi đủ 14 ngày. Bà Âu mừng cả buổi sáng, không ngồi được yên. Hai bộ quần áo và cái chăn đã gấp gọn bỏ vào túi nylon chỉn chu từ sớm. Mười ba triệu cầm theo từ lúc nhập viện đã tiêu gần cạn. Hôm đi cách ly, bà còn đồng, nhưng không phải tiêu gì nên lúc về còn nguyên. Bà định xuống mua quà cho Thụ như đã hứa. Nhưng Bạch Mai vẫn chưa cho người nhà vào ngay với bệnh nhân. Bà đành về thẳng nhà, đợi chỉ thị của bác xe buýt cuối cùng rời khu cách ly đưa ông Ngô Dinh cùng những đồng hương miền Trung ra ga Hà Nội để bắt tàu về quê. Nhưng ông Dinh chưa mua vé ngay. Ông ở lại nghe ngóng, tính mua thêm sữa, bánh ngọt gửi vào viện cho vợ. Ông còn dự định gửi tiền trả cho nữ bác sĩ đã mua giúp vợ mình hộp sữa. Mấy hôm rồi ông gọi điện, nhắn tin mà chưa thấy bác sĩ hồi Lam - Hoàng Phương
Từ khi em không còn về quanh lần con phố nghe hoang vắng vô ánh nắng lấp lánh bước theo em đang biến nơi chia ly không còn gì trong còn nỗi nhớ với anh suốt đêm con sóng ngoài khơi tràn vào tim anh cuốn đi rồi những ước mơ sau chia tay anh một đời rêu lần sau cuối cho anh thấy mặt sống vẫn tiếp nối vắng xa nhau anh con sóng vô gì đâu khi dòng đời chia còn nước mắt ôm anh đến muôn đêm tối triền miên còn một mình anh tiếc thương dấu yêu trong yêu em yêu say cần toan tính nghĩ suy làm yêu em sao chua xót lãng quên tháng ngày em đến tiếng hát vút còn tia nắng ấm áp bên ngàn mây trắng lững lờ vút cao bay lên chốn ngày em đến góc phố hát đàn chim én chúm chím môi đời anh bớt mệt rong trong kiếp ve sầu. Kiếp Trước Kiếp Này Và Kiếp Sau Nhạc sĩ Chưa Biết Là ngưới ai cũng có máu hồng Máu hồng tươi chảy trong thân mình Là người ai cũng biết yêu Bởi tình yêu làm con người vui sống Động vật cũng có trái tim Biết người thân và biết ai thương mình Động vật không biết nói ra Nhưng trí tuệ không...Bạn đang xem Ngày chia ly không còn gì trong tay Yêu Kiếp Này, Ở Kiếp Sau Nhạc sĩ Chưa Biết Nhìn cành hồng vừa hôm qua a tặng em khi tình nồng say Giờ cuộc tình chia 2 ngã em hỏi anh, anh có buồn không? Anh vẫn mơ trong từng đêm dài biết em đang buồn đang khóc Anh vẫn yêu mối tình thơ và anh mãi mãi không hề quên. Ngày mai trên... Kiếp Này Kiếp Sau Tô Tài Năng Nhạc sĩ Tô Tài Năng Kiếp này là đây, kiếp sau là đâu? Kiếp này còn đây sao không thương mà hẹn kiếp sau?Kiếp sau có còn gặp lại nhau, giống như bây giờ hay sao? Hay như thế nào, cớ sao ai còn cứ hẹn chờ nhau ... Tình là tình thêm thương, thêm vấn vương thêm... Kiếp Trước Kiếp Sau Anh Thi Đi Nhạc sĩ Anh Thi Đi Em trả lời đi rằng có yêu anh thật khôngTại sao cứ nói kiếp trước kiếp sau lòng vòngTrên đời nầy chỉ có quá khứ, hiện tại, tương laiLàm gì có chuyện kiếp trước kiếp sau an bài…***Em tin có kiếp trước là nghe người ta nói…Nói rằng kiếp... Kiếp Này Không Thành Đừng Hẹn Kiếp Sau Nguyễn Minh Anh Nhạc sĩ Nguyễn Minh Anh Kiếp Nghèo Nên Mất Người Yêu - Lý Mỹ Hưng Tuấn Cò Nhạc sĩ Tuấn Cò Người tình ơihứa rằng mãi yêu nhau hoàiNgàn năm chẳng mờ phaiđưa nhau về bến mơ yên lànhThuyền tình ta nhẹ trôi theo sóng dẫu ngàn bão giôngHứa mãi nhe emtình ta sẽ không rời xaMái tranh tuy nghèo nhưng mình cùng nuôi hạnh phúcBữa cơm... Trọn Kiếp Tu Hành Nhạc sĩ Chưa Biết Tôi thoát ly đời, đến chùa vì muốn tu Lòng không tơ vương, lìa xa với chữ tình Tình là dây oan, với đời bao dối lừa Đua đòi lợi danh, khiến người bao khổ đau. Thanh thoát tâm hồn, nhẹ nhàng trong áo nâu Tụng câu nam mô, kệ kinh tâm thoát... Cũng Một Kiếp Người Lynh Nghy Nhạc sĩ Lynh Nghy Thơ Minh NhậtAi đã sinh em ra trong cuộc đời dang dởAi đã cưu mang em với kiếp nợ dương trần Dù cho thân không vẹn tấm thânLòng em vẫn dạt dào sức sốngAi đã luôn vui tươi chưa một lần đau khổ Ai có chăng âu lo với trắc trở kiếp ngườiChỉ... Kiếp Lưu Đày Hoàng Minh Dan & Thơ Nguyên Thi Nhạc sĩ Hoàng Minh Dan & Thơ Nguyên Thi KIẾP LƯU ĐÀYBên đời nào ai có vộiTháng ngày trả lại cho nhau/ toiXa rồi đời sao tăm tốiAn bình ngoảnh mặt trôi mauEm bảo, mùa xuân có lạ ?Khi tình chưa biết rong caYêu nhau gọi mùa thay láNhớ nhau ngày biếc đậm đàTrút giận hờnTrên đường...Xem thêm Các Khoản Phải Thu Là Gì ? Các Khoản Phải Thu Ngắn Hạn Trả Lại Nhân Gian Một Kiếp Người Lê Xuân Trường Nhạc sĩ Lê Xuân Trường Mai đây ta sẽ chết Bao đua chen cũng hết Cuộc đời còn in vết Xót xa một kiếp người Bao đêm thâu nuối tiếc Yêu em cho hết kiếp Chờ hoài cho nuối tiếc Cho héo quạnh kiếp người Sao nhân gian hận thù Khi cuộc đời chỉ một thoáng rong chơi Sao...
Ngày chia tay, không phải là ngày ta nói ra lời tạm biệt. Ngày chia tay cũng không hẳn là ngày cuối cùng ta gặp nhau. Ngày chia tay có lẽ chính là ngày mà trực giác mách bảo cho ta rằng "Đã đến lúc họ phải rời đi rồi". Chị có biết, ngày chia tay của chị em mình là ngày nào không? Đó có lẽ là ngày, em đơn phương nói ra lời tạm biệt với chị! Ngày mà trực giác mách bảo cho em rằng "Đã đến lúc, chị phải rời đi rồi". Ngay lúc này em muốn nói, muốn kể cho chị nhiều điều lắm! Nhưng em chẳng biết phải bắt đầu từ lúc nào, từ câu chuyện nào nữa.. Vì dường như mọi chuyện, mọi kỷ niệm của chị với em đã trôi qua quá lâu rồi. Mười năm rồi còn gì. Mười năm rồi em không còn được chơi, được cười giỡn, được nói chuyện với chị nữa. Quả thật rất lâu rồi, chị nhỉ. Bức tranh kỷ niệm ấy, em cũng đã quên, cũng đã bỏ lỡ một vài phần rồi. Nhưng trong bức tranh ấy, hình ảnh của chị vẫn còn rất đậm sâu. Chị thì sao? Có bao giờ chị vô tình bắt gặp một hình ảnh nào đó, hay trong những lúc rảnh rỗi, chị chợt nghĩ đến em không. Có bao giờ em được xuất hiện trong giấc mơ của chị chưa. Em thì vẫn luôn nhớ chị, vẫn nghĩ đến chị, và vẫn hay gặp được chị trong những giấc mơ của em. Đó là những giấc mơ của ngày xưa, của hiện tại, và có cả những điều em mong muốn sẽ xảy ra nữa. Tất cả những giấc ấy, nó giống như là một cuộc sống thật vậy, là những gì em đã trải qua và đang cảm thấy chị à. Nghe có vẻ viễn tưởng nhưng em nói thật đó. Em mơ thấy những giấc mơ về ngày xưa. Là lúc em còn nhỏ, em thường được qua nhà chị chơi. Chị biết cái khung cảnh mà em thường mơ thấy nhất là gì không, là hình ảnh chị với em ngồi trước sân nhà tám chuyện cùng nhau á. Những câu chuyện và tiếng cười của ngày xưa, hay là trong giấc mơ em đều rất nhớ, rất trân trọng chị à. Còn những giấc mơ của hiện tại là những giấc mơ thật buồn đối với em. Vì ở hiện tại, chị và em thật xa cách. Em nhớ có vài lần em vô tình gặp được chị ở trước nhà, lúc đó em mừng lắm. Cứ tưởng chị với em sẽ lại vui vẻ nói chuyện rôm rả như xưa, nhưng hóa ra mình chỉ mỉm cười chào nhau thôi, xong rồi lại đi qua người kia. Những lần đó em cười nhưng trong lòng em cảm thấy buồn lắm chị à! Em buồn, nhưng em cũng rất biết ơn những gặp lần đó, vì em được gặp lại chị. Em được cười với chị, chứ không phải là trong mơ nữa. Có hôm em mơ thấy một giấc mơ toàn là nước mắt thôi, nhưng nó lại khiến em cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Trong giấc mơ đó, em thấy mình khóc trước mặt chị. Em đã nói là em nhớ chị nhiều lắm! Bao lâu nay chỉ là em giả vờ đã quên chị, giả vờ không thích chơi đùa với chị nữa. Em giả vờ bình tĩnh khi nhìn thấy chị, mặc dù trong lòng em vui lắm. Em giả vờ không quan tâm mỗi khi có ai đó nói về chị, nhưng thật ra em lại cẩn thận lắng nghe từng lời họ kể về cuộc sống của chị. Em đã khóc rất nhiều khi nói ra những điều ấy, và chị cũng khóc. Chị cũng nói là chị nhớ em. Chị nói là, chị xin lỗi khi đã tỏ ra thờ ơ với em. Có nhiều lần chị cũng muốn đến nói chuyện với em như những ngày xưa, nhưng chị sợ em ngại. Chị nói, chị biết em đang trốn tránh chị vì những câu chuyện đã xảy ra giữa hai nhà. Trong giấc mơ chị đã ôm em, và nói những điều như thế. Em biết đó chỉ là mơ thôi, nhưng lòng em lại cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp lắm chị à. Em không gọi giấc mơ này là giấc mơ của tương lai, mà em chỉ gọi nó là những giấc mơ em mong muốn, vì em biết những điều này sẽ không thể xảy ra đâu. Trong mười năm qua, những giấc mơ ấy vẫn cứ len lỏi vào giấc ngủ của em. Có lúc là những nụ cười, câu chuyện của ngày xưa. Có lúc là một nỗi đau, day dứt khi vô tình được gặp lại chị nhưng em chỉ có thể đứng từ xa nhìn chị. Lúc thì là một giấc mơ hạnh phúc, vì em dám nói ra những điều mà em đã luôn che giấu. Chắc chị ngạc nhiên nhỉ, vì em nói em nhớ chị, thương chị.. Vậy mà từ rất rất lâu rồi em không còn liên lạc gì với chị! Thật ra là có chứ. Chị nhớ hồi xưa lúc chị đi học xa nhà không? Hồi đó em hay gọi nói chuyện với chị lắm. Lúc nào chị cũng nghe máy và nói chuyện với em thật lâu, thật vui. Rồi mỗi khi chị đi học về, chị đều ra nhà em chơi, có lần chị còn mua quà cho em nữa. Đó là một cây viết màu xanh chấm bi, rồi ở trên đầu có một con búp bê tóc xù nữa. Chị thương em là thật, em biết, em cảm nhận được mà! Nhưng vì điều gì vậy chị, vì điều gì mà thời gian ấy chị không thèm trả lời những cuộc gọi, hay tin nhắn của em. Vì điều gì mà, chị không còn là bạn bè trên mạng xã hội với em nữa. Ngày đó em cứ nghĩ chắc là do em nhắn tin vào những ngày trong tuần, nên chị không trả lời em được, và em đã cố tình nhắn tin cho chị vào những ngày cuối tuần. Lúc đó em còn tin chắc chắn là chị sẽ trả lời em nữa chứ, nhưng đợi hoài. Một tin nhắn thôi, em cũng không nhận được từ chị. Em vẫn nhớ hôm đó là chiều chủ nhật. Chị có biết lúc đó, em buồn và hụt hẫng lắm không! Rồi một hôm em vào tìm kiếm để tìm tên chị, tên chị vẫn hiện ra nhưng lại kèm theo hai chữ "Kết bạn". Đó là ngày em thật sự nhận ra, đã đến lúc chị rời đi rồi. Đã đến lúc chị phải tập trung vào công việc, cuộc sống của chị. Từ giờ chị sẽ không còn thời gian để dành cho em nữa, một đứa em gần nhà thôi. Từ đó em không dám liên lạc với chị nữa, vì em chợt hiểu ra.. Có lẽ sự im lặng của chị, và hai chữ kết bạn kia không phải là vô tình. Từ đây em sẽ lại một mình trong những nỗi buồn, nỗi cô đơn của em. Em sẽ quen với sự thiếu vắng này, quen với việc một người chị đã từng rất thân thiết với mình, giờ bỗng trở thành xa lạ, khách sáo. Vậy mà mãi em vẫn chưa thể quen chị à! Sao vết thương của ngày chia tay này, khó lành với em quá.. Hay tại vì sâu thẳm trong em, em chẳng muốn vết thương này lành lại? Vì em sợ, em sẽ quên chị. Thật ra những thương nhớ này, vết thương này là của riêng em. Do em quý chị thật nhiều nên mới tự làm mình buồn, chứ chị chẳng làm gì hay nói gì khiến em đau lòng cả. Nếu một ngày nào đó, chị vô tình đọc được bài viết này của em. Chị đừng buồn, đừng áy náy. Vì chị đã giúp em – một đứa trẻ đáng ra chỉ có một tuổi thơ u buồn, nhưng tuổi thơ của nó lại trở nên thật vui vẻ, là nhờ chị đã xuất hiện. Hoặc lỡ có một ngày em chủ động gửi bài viết này đến chị, thì chị cũng đừng thấy khó xử nha. Chỉ là hôm nay em tham lam, em muốn chị biết là, những năm qua em nhớ chị nhiều lắm. Mà cũng có thể là hôm nay, em muốn nói với chị là, em đã quen với sự xa lạ này rồi. Em không còn đau lòng nữa, vết thương của ngày chia tay này đã lành trong em rồi. Em còn muốn nói với một điều nữa thôi! Em muốn nói Cảm ơn chị, vì đã thương một đứa trẻ khuyết tật như em. Cảm ơn chị, đã chơi đùa cùng em trong những năm tháng tuổi thơ. Cảm ơn chị, vì những lần chở em đi ăn vặt, những lúc trông chừng em, đút em ăn mỗi khi nhà em bận việc. Cảm ơn chị, đã khiến em cười thật vui, đã cho em những kỷ niệm thật đẹp. Em cảm ơn chị, vì mọi thứ nha!.. Chẳng biết từ giờ đến sau này, em có thể vô tình mà gặp lại chị không.. Nếu có thể gặp lại, chị hãy chụp cùng em một tấm hình nha! lưu ly những nỗi buồn quả táo xanh viết cho chị
Tôi nhìn thấy nhiều cuộc chia ly, hầu như cuộc chia ly nào cũng đẫm đầy nước mắt và sự luyến thương. Tôi tự hỏi bản thân, liệu đến một lúc nào đó phải chia xa, tôi có khóc, có níu tay, có chạy đến giữ chân? *** “Thôi, anh đi.” Chúng tôi đứng đó, nắm tay hồi lâu, đến lúc anh nói câu nói ấy rồi buông tay, tôi vẫn cố giữ một nét thản nhiên trên khuôn mặt, nở một nụ cười mỉm nhẹ. Anh quay đầu nhìn tôi nhiều lần, khuôn mặt thoáng chút bỡ ngỡ. thoáng chút ngạc nhiên pha lẫn thất vọng. Có lẽ anh nghĩ tôi sẽ chạy đến ôm anh, khóc nấc và nói những lời hứa hẹn như chia ly người ta thường làm. Nhưng, sự mạnh mẽ giả vờ trong tôi không cho phép tôi làm thế. Nhìn bóng lưng anh đi về phía ngược nắng, lòng như có biển động dữ dội đánh nát bờ bến. Thực sự ra, không có chia ly nào là bình yên, sóng động trong lòng hay trên mi mắt, là do người. Chúng tôi yêu nhau sáu tháng, cái khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc hẹn hò là lúc tình yêu không phải vừa chớm cũng không phải yên phận mà cùng nhau xây gia đình. Khoảng thời gian đẹp nhất chính là lúc lửng lửng lơ lơ, không mới không cũ, không lạ cũng không quá quen thuộc, ấy vậy mà anh đi. Tôi vẫn nhớ rõ chiều chủ nhật hôm ấy, như chủ nhật bao ngày, chiều tắt nắng trên chung cư cũ kỹ, tôi ngồi bó gối lắng nghe một bản nhạc từ chiếc radio cũ rích. Tôi vẫn giữ chiếc radio của bố, chiếc radio theo bố tôi đi qua những năm tháng gian khổ vẫn hoạt động tốt, đôi khi có chút trục trặc về bắt sóng, nhưng âm thanh nó phát ra là thứ âm thanh diệu kì. Tôi gọi đó là âm thanh của sự hoài niệm. Chiếc radio nhắc tôi những ngày còn bố bên cạnh mình, những ngày còn bé ngồi bên cạnh chân bố, chờ ông rà được đài phát nhạc thiếu nhi rồi cả hai bố con reo lên mừng rỡ. Chiếc radio mà ngày ấy bố lặng lẽ bỏ vào ba lô, hôn lên trán từ biệt tôi, ôm lấy mẹ cái ôm nhẹ nhàng rồi xuôi dòng nước đi làm ăn xa. Tôi chạy theo bố dọc con đường dài, đến lúc bố không kìm được lòng, dừng lại mở ba lô trao cho tôi chiếc radio yêu quý của ông. Và, ông đi, lần đi ấy mãi không về nữa. Chiếc radio trên giường đang hát lên bài tình ca từ Làn Sóng Xanh những năm 2000. Nắng chiếu qua rèm thưa rọi vào pha lẫn với bình hoa cúc trắng trên bàn những gam màu sáng ấm, tôi chơi vơi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khoảng thành phố bình yên đến kì lạ chiều chủ nhật đầy rẫy tâm tư. “Em bận gì không?” Tin nhắn anh hiện lên màn hình khóa. “Nửa tiếng nữa anh qua đón em nhé?” cách nhau khoảng hai phút. “Hay bây giờ anh qua?” cách tin nhắn thứ hai khoảng vài giây. “Nửa tiếng nữa nhé anh! Em đi thay đồ, nhanh thôi.” Tôi trả lời, lười nhác tắt radio và chọn lấy một chiếc váy màu trắng đơn giản, vuốt gọn lại mái tóc, điểm chút son môi rồi rời khỏi phòng. Anh luôn có thói quen đứng chờ tôi ở cổng ra vào của chung cư, dù tôi nói với anh bao nhiêu lần là phía trên có bóng cây mát, tôi đi bộ một chút cũng không sao. Ấy vậy mà hôm nay, lòng tôi rộn ràng lên những âm thanh vui khi người đàn ông ấy vẫn áo sơ mi, vẫn quần tây, giày nâu bóng lộn, cười thật tươi như thách thức ánh nắng ngoài kia. Ngày hôm ấy, tôi nhận được tin từ anh, anh phải đi sang Trung Quốc công tác một năm. Anh hỏi tôi có muốn giữ anh lại không, tôi cười rồi lắc đầu, cái lắc đầu vời vợi đau thương. -Vì sao? Anh có chút bất mãn trong giọng nói – Vì sao em không muốn? -Vì…anh. -Vì anh? -Em biết đó chính là cơ hội của anh. Anh đi thôi, đừng vì em mà lỡ con đường dài. “Đừng vì em mà lỡ con đường dài” nhiều năm sau, anh vẫn nhắc về nó, giọng nói lúc nào cũng đầy sự chơi vơi. Tối, muộn, thành phố vẫn đông, anh và tôi gửi xe ở một công viên, thong dong đi bộ ngược phố. Tay anh nhiều lần muốn nắm lấy tôi, tay tôi nhiều lần muốn níu cánh tay anh, thế nhưng “con đường dài” đã chia cắt ước muốn ấy. Thế là chúng tôi cứ đi những bước chân không đều, ngắn, dài, hờn, dỗi. Anh đưa tôi về đến cổng chung cư, đèn đã tắt ngúm, ông bảo vệ già ngủ gật trong phòng canh. Tiếng cải lương phát lên từ chiếc điện thoại cũ của ông như cắt vào lòng tôi một cảm giác cô đơn đến lạnh người. Tôi còn biết rõ đó là trích đoạn cải lương “nửa đời hương phấn”, tiếng thảm sầu của cô The đang bộc bạch với mình trước khi lìa xa người yêu vì danh giá gia đình của anh. Ấy vậy mà đúng lúc ấy, đoạn ấy cất lên, như giết từng tế bào trong người tôi. “Em không cần đến đưa anh đi.” Tin nhắn anh lửng lơ trên điện thoại. Thế nhưng tôi đã đến, lúc anh đi. Dặn dò anh vài lời, đưa cho anh vài món đồ lặt vặt tôi chuẩn bị vội. Chiếc khăn choàng tôi chọn mua ở cửa hiệu nằm khuất trên đường Trần Hưng Đạo, chiếc áo len lần đi Đà Lạt mua nhưng chưa có cơ hội tặng anh. Sau đó mới biết rằng, tặng khăn, tặng áo là tặng cho người rời xa ta. Rồi bình yên trên khuôn mặt tôi đã làm cho anh đặt một dấu hỏi giữa chuyện tình ” Em có thật sự yêu anh không, Lam?” Tôi về nhà chiều thứ Tư, tối mịt, một mình mò mẫm trong bóng tối. Đặt được cái thân xuống giường, trời đất quay cuồng, đảo điên đến mệt mỏi. “Hay là nuôi một con mèo đi Lam. Có cũng đỡ buồn.” Tin nhắn từ Nhã. Tôi xoay người nằm nghiêng, trong đầu hiện lên một con mèo mướp mập ú, nó chạy từng bước thật ngắn trong đêm mưa bão… Bố tôi gọi nó là Lúa. Vì ông tìm thấy nó nhỏ xíu, ướt mem cất tiếng meo meo yếu ớt giữa đồng, đúng lúc mùa lúa trổ bông nặng trĩu. Và cũng chính cái lúc người ta đưa thi hài bố về nhà, Lúa bỏ đi, tôi đứng trong nhà nhìn ra sân, nó ngoảnh đầu lại nhìn tôi, một cái cuối cùng rồi chạy mất vào đêm đen dông gió. Bởi vì cuộc đời tôi là những cuộc chia ly không thể nào tái ngộ, Cho nên lúc anh đi, tôi cảm tưởng mình như con Lúa, ướt mèm lạnh lẽo đi từng bước trong gió mưa… Sáng hôm sau, Nhã đến từ rất sớm mang theo một cái hộp nhỏ. Tôi vừa thức dậy, mắt vẫn chưa mở lên hết, ti hí nhìn Nhã. Cô mở nắp hộp, con mèo con nhảy ra khỏi, thót ngay lên ghế đưa cặp mắt to tròn nhìn xung quanh. Tôi quyết định gọi nó là Lúa, mặc cho Nhã hết sức bất bình vì nó chẳng liên quan gì đến lúa cả. -Tao chưa thấy con mèo mướp nào được đặt tên là Lúa. À, chưa thấy ai đặt tên mèo là Lúa. Mi mi, Mi sa, Miu miu…người ta gọi ba cái tên dễ thương gần chết, mày gọi nó là Lúa. Hớp ngụm cà phê nóng bỏng môi, tôi chợt mỉm cười. Và rồi chiều chung cư nào cũng trở nên bớt nhàm chán hơn vì có Lúa. Anh vẫn điều đặn gọi cho tôi hai lần mỗi ngày, nhưng thời gian nói chuyện với nhau ngày ít đi. Giữa chúng tôi tồn tại một ngọn núi cao, trèo mãi, trèo mãi chỉ thấy kiệt sức buông xuôi… Có lần anh hỏi tôi về con mèo lười đang nằm bên cửa sổ, mắt lim dim hưởng thụ chút nắng còn lại của chiều, tôi nói nó là Lúa. Anh cười, không hỏi gì thêm. Lúa cũng cất tiếng kêu meo meo, đánh hơi được mùi cá từ giỏ đi chợ. Rồi Sài Gòn chiều nay bắt đầu lất phất những hạt mưa bụi, cơn mưa đầu mùa bắt đầu rơi xuống, hối hả, phấn khích làm ướt cô gái áo dài trắng đạp xe ngược gió. Tôi ngồi lười trong quán cà phê đưa mắt lơ đễnh, không cố định vào bất cứ một vật gì. Hôm nay anh đã nói chia tay, không phải là tạm thời xa nhau, cũng không phải là dành ra thời gian suy nghĩ về chúng ta. Mà là hẳn hòi chia tay, không quyến luyến hay vương vấn gì cả “Lam à, chúng ta chia tay thôi.” Trong đầu tôi, lúc nào dòng tin nhắn ấy cũng hiện lên một cách đột ngột như cách nó xuất hiện. Không phải gọi hay gặp mặt, chỉ là một tin nhắn, ngay cả cơ hội nhìn thấy anh lần cuối, nghe giọng anh một lần cũng xa vời vợi. Chỉ một dòng tin nhắn né tránh, chỉ thế thôi. Tôi ném điện thoại đã tắt nguồn vào góc nhà, xách túi vải màu nâu thô, ném vài quyển sách, ví tiền và con Lúa vào trong giỏ, thong dong ra phố. Con Lúa lần đầu được dạo công viên với chủ, nó vui lắm! Nó kêu meo meo suốt, đầu nhướn ra ngoài khỏi giỏ để nhìn thấy khoảng trời không gian xung quanh, cánh mũi nó phập phồng thật mạnh như hít hết khí trời vào phổi. Tôi đưa tay vào giỏ, cố rờ vào bộ lông mướp mềm mượt, cố tìm lấy một chút hơi ấm nào đó chảy vào lòng bàn tay. Rồi dưới mưa, cánh dù trong suốt bật lên, tôi có thể nhìn thấy những giọt mưa đập mạnh vào cánh dù rồi chảy dài ra, rơi xuống đất. Cũng có một giọt ấm nóng rơi từ mi mắt, chảy dài xuống cằm rồi hóa thân thành giọt mưa rơi xuống. Khác với anh em cùng chất loại với mình, hạt mưa rơi xuống làm mầm non lên xanh, giọt nước mắt rơi xuống chẳng-để-làm-gì. Tôi từng nói với mẹ, nước mắt là thứ phí phạm nhất của con người. Tôi từng nói với Nhã, con người trong thật ngốc khi khóc lóc. Và bây giờ, tôi vừa phí phạm, vừa ngốc nghếch, vừa lẩn thẩn dưới mưa với con mèo vô tâm, trong thảm bại đến lạ lùng. “Dậy đi con, dậy đi Lam.” Miên man trong cơn sốt nóng ran người, tôi mường tượng thấy được bố. Ông đang vắt khăn đặt lên trán tôi, sau đó chạm bàn tay thô ráp vào da tôi. Trên khuôn mặt ông hiện rõ vết sẹo mờ dưới cằm, tôi đưa tay như cố chạm vào người ông, cái cảm giác gần gũi bố, cái cảm giác được chăm sóc yêu thương như ngày còn nhỏ ám vào tôi một cơn mê sảng kì dị. Bên cạnh nhà là hai vợ chồng trẻ mới cưới được vài tuần,cãi nhau to tiếng, tôi choàng dậy, mở mắt. Màn cửa bị gió thổi tung bay, vài hạt mưa còn ráng nhảy vào phòng, ướt một góc bàn. Chẳng có cái khăn nào trên trán, chẳng có ai cạnh bên, tôi bó gối ngồi chơi vơi giữa chiếc giường đơn nhỏ xíu, mà nay rộng và trống trải đến sợ hãi. Tôi lật đi lật lại quyển nhật kí hành trình dài. Tôi từng làm con người du hành khắp miền tây Nam Bộ với chiếc ba lô trên lưng, câu nói trên môi và quyển nhật kí trong túi quần. Hai năm qua, tôi bỏ xó nó nằm trên kệ, không thèm chạm tới. Hôm nay, tôi muốn tìm lại câu nói của một người lính trở về sau chiến tranh. Tôi nhớ rõ hôm ấy ở Trà Vinh, lỡ chuyến phà lớn qua bên kia sông để về khách sạn, tôi hớt hải hỏi người đàn ông đang ngồi câu ở rặng dừa nước. Tôi không rõ ông đang câu gì, chỉ ngồi im tĩnh lặng, lâu lâu, chiếc nón lá rung lên vì gió luồn qua. – Chú, con lỡ phà. Chú cho con quá giang qua sông, nghen? Ông đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn khó hiểu rồi cười xòa, cái nết hiền hòa mến khách người Nam Bộ. Ông thu dây câu, gật đầu, tôi không suy nghĩ nhiều, nhảy ngay lên ghe, chòng chành muốn té. Ông đưa mái chèo nhè nhẹ xuôi dòng nước. Chiều, miền Tây đẹp cái đẹp đơn sơ nhưng không kém phần mặn mà, đằm thắm như cái má hồng của con gái nơi đây, cái giọng ngọt lịm rao hàng khiến bao người chết mê chết mệt. Tôi vô tình nhìn thấy bàn tay của ông, tay trái mất đi hai ngón, ông đưa giọng trầm trầm phân bua – Chiến tranh. Hồi đó ác liệt lắm. – Chú trở về từ thời chiến? – Ừ. Coi vậy cũng ngót nghét mấy chục năm. Hồi đó mới thanh niên trai tráng, nay lụm khụm coi sắp xuống gặp anh em đồng chí. – Chú sợ gì nhất sau khi trở về? Tôi đong đưa tay chạm vào dòng nước mát, vài con cá ưỡn mình như khoe những chiếc vảy lấp lánh dưới hoàng hôn, lặn biến. Ông trầm ngâm một lúc lâu, tay đưa mái chèo chậm lại, mắt nhìn ra xa tận nếp gấp chân trời. – Sợ nhiều cái lắm. Nhưng, sợ nhất là sống cô đơn. Trở về, nhà cửa không còn, vợ con đi lưu lạc mất. Coi vậy mà cái số tui chung tình – ông cười hề hề – nhà ở miệt xứ Tịnh Biên, cứ đi đến đâu hỏi có ai thấy vợ tui không, người chỉ đông chỉ tây, đi tìm cũng ngót gần mười mấy năm, đến đây thấy mến đất, làm thấy mến tay, chân, thôi, coi như duyên phận đứt đường gãy gánh, tui ở lại đây giăng câu kiếm sống qua ngày. Đọc lại những dòng đó, tôi chợt thắt lòng lại. Đúng, chẳng có gì đáng sợ là phải sống cô đơn, là phải bắt đầu mọi thứ một mình, là khi chơi vơi không có một ai để nhỏ to chia sẻ… “Lam, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?” Tối muộn, tôi đọc tin nhắn xong có chút bất mãn. Là anh nói chia tay tôi, là anh để tôi lại một mình, giờ anh trách cứ như những ngày qua tôi đã làm lỗi lầm tệ hại với anh. Tôi mở tủ lạnh, kiếm lon bia còn sót lại sau mùa tết, khui ra nhâm nhi với con khô nướng khét lẹt bằng bếp gas. Rồi chếnh choáng, rồi ngà ngà, chợt thấy ra tôi không phải kẻ lăng nhăng cũng không phải tay đào mỏ chuyên nghiệp, chỉ là…tôi giấu cảm xúc mình quá giỏi thôi. – Lam? – Em yêu anh. – Gì cơ? – Em nói em yêu anh! Chẳng phải đó là điều anh muốn nghe sao? – Lam? Em say hả? Lam? Có bao giờ em uống ba cái đó đâu. Lam? – Đừng có một câu là Lam, hai câu là Lam nữa! Anh muốn em níu kéo anh đúng không? Em đang làm nó đây! Nhưng tại sao anh lại muốn em làm nó khi anh là người bỏ ra đi khỏi chuyện tình mình?! – … – Anh nghĩ em không yêu anh hả? Anh nghĩ là em là cái loại đầu toàn đất, tim toàn xi măng thép sắt hay sao? Tại sao anh lại đi? Tại sao? Anh có biết là khi ba em nói ba em đi, ông ấy đã không về nữa! Anh có biết là khi má em nói má em đi, má em cũng không về nữa! Vậy sao anh nói là đi, anh có biết em sợ thế nào không? Anh có suy nghĩ cho em không? Cứ khư khư cái suy nghĩ của anh rồi cho rằng anh là người tổn thương nhất ở đây hả? Đúng! Chúng ta ai cũng tổn thương! Nhưng cái em giấu cho anh, không chỉ là tổn thương đâu! Em còn gửi vào anh sự hi vọng, mong ngóng, rồi cái anh mang cho em chỉ là chia ly! – … – Tiến nè, đời em trải qua quá nhiều cuộc chia ly mất mát rồi. Thêm nữa, cũng không sao. Thôi, chào anh, chúc anh có được một cuộc sống trọn vẹn. – Lam… Thức dậy sau một giấc ngủ dài, ghế của xe không được êm làm cổ tôi mỏi nhừ, muốn rã nát. Con Lúa trong túi đựng ngủ say sưa quên trời đất. Chị lơ xe bằng giọng miền tây lơ lớ giọng hoa kiều mời gọi khách, tôi chợt nhớ là đêm qua đã mua vé đi về Cà Mau. Hai bên cửa sổ, gió lùa vào khe tạo thành tiếng rít khe khẽ mang theo mùi nước mặn và mùi của bông lúa non đang độ trổ sữa thơm ngào ngạt. Tôi mở điện thoại, tám mươi hai cuộc gọi từ Nhã, gần trăm cuộc gọi từ anh. Không buồn kiểm tra, tôi ném nó vào ba lô, nhắm nghiền mắt hít lấy dung hoa đất trời. Tôi đi loanh quanh cả mấy tiếng rồi mới tiếc nuối bắt chuyến phà cuối cùng xuôi về miệt Năm Căn, ghé thăm bố tôi. Bố tôi nằm lại mảnh đất quê hương, cạnh ông bà, cạnh những người thân quanh năm được chú Út nhang khói, nên lòng tôi cũng an ủi đôi phần. Đôi giày mới bỡ ngỡ đạp trên đất ruộng, cái đất màu loang lổ lam xám trơn trượt, vài bông cỏ may quấn lấy chân, vướng lại đôi hoa cỏ lìa cành tiếc nuối. Mặt trời lười, vươn người rồi đi ngủ sớm, chỉ sót lại chút ánh nắng cam nhún nhảy trên đầu những ngọn lúa mới vươn. Tôi ngắt một bông, đưa lên miệng cắn. Cái chất ngọt ngọt thanh thanh chảy vào cổ họng như đang nếm trọn cái hương vị ngọt ngào của quê mẹ. Vài con vịt trời hốt hoảng tung bay lên bầu trời, chỉ còn lại tiếng kêu quạc…quạc buồn bã. Cóc, nhái cũng bắt đầu râm ran họp chợ, tiếng chúng nó trầm buồn, pha lẫn vài con dế cố rét rét vài tiếng thật đơn độc. Tôi đứng lại, nhìn vào đường trước mặt dài thăm thẳm, trải mắt một màu xanh non ngút ngàn, một màu cam nắng sắp tắt hẳn, một cái tâm tư đầy rẫy cô đơn giữa đất trời sắp tối, nom chênh vênh đến đáng sợ. – Tía! Hai Lam về! Tiếng thằng em reo lên như được quà khi thấy tôi xách ba lô nặng trĩu, thất thiểu bước thấp bước cao. Chú Út trong chòi chạy ra, tay vẫn cầm cây sào đuổi vịt. – Lam! Nhã chạy ra từ nhà chính, mắt mũi nó sưng vù như vừa khóc một trận thập tử nhất sinh. – Mày có đi cũng nói tao biết chứ! Tao gọi mày bao nhiêu cuộc rồi! Còn tắt nguồn! hu hu – Lam ơi! Lao ra sau Nhã, cái bóng cao ráo không kịp mang cả dép, chân trần đạp lên mớ dứa dại mà chú Út phơi ngoài sân đâm đau nhói chụp lấy đôi bờ vai tôi. Anh nhìn vào mắt tôi, rất lâu, còn chút ánh sáng sót lại của trời chiều, tôi nhìn thấy mắt anh xa xôi, thăm thẳm sâu như một cái hồ không đáy, còn tôi thì không biết bơi, mặc tình chìm sâu không vùng vẫy… Anh kéo tôi vào lòng mình, siết chặt. Đám con nít ồ lên thích thú, chú Út cầm cái sào đuổi vịt dọa đánh từng đứa, chúng nó chạy xô vào nhà, ra sau hè, nhưng vẫn cười khúc khích thích chí. Tôi chạm nhẹ đầu ngón tay vào lưng anh, ướt đẫm mồ hôi, thấy bình yên như cái chiều hè năm nào nằm yên trên đùi bố, chờ ông rà đài, mắt xa xôi ngắm đàn cò đang quải cánh bay về tổ. Thấy ấm áp như cái mùa mưa năm nào hết dầu, nhà tối thui, tôi trùm chăm ngồi giữa bố mẹ, nghe những câu chuyện liêu trai rồi thét ầm lên khi bố cố dọa. Thấy nhẹ nhàng như buổi sáng tinh mơ bố đánh thức tôi dậy, tôi ngồi ngáp ngắn dài trên giường tre sau hè, chờ ông xào nhanh mớ nui ngâm từ đêm qua cho tôi ăn đặng đi học. Tôi nhắm nghiền mắt, ừ, đúng, không có gì đáng sợ bằng cô đơn! Tôi hiểu ra rằng, chia ly không có nghĩa là kết thúc, chỉ là để bắt đầu lại cái khác, mới mẻ và tốt đẹp hơn. Lúa nhìn ra xa xăm, đưa miệng kêu meo meo, sau đó, nó quảy đuôi đi vào nhà, nằm dài chờ ăn cá trên bếp mặc kệ trời giông gió ngoài kia… Duy Nguyễn Nguồn Internet
ngày chia ly không còn gì trong tay